- Thơ Nghệ An hay nhất
- Chòm Văn Sơn - Xuân Diệu
- Cụ già 120 tuổi - Hồ Chí Minh
- Gửi người xứ Nghệ - Nguyễn Đình Xuân
- Nắng gió quê bà - Lữ Giang
- Ví dặm thương - Phan Thế Cải
- Yêu vô cùng Quỳ Hợp của ta ơi - Cẩm Thạch
- Xứ Nghệ - Vân Anh
- Bài thơ viết ở Vinh - Trần Nhương
- Đi thuyền trên Sông Lam - Phan Quốc Bình
- Về miền Lam Giang - Lương Khắc Thanh
- Thơ tiếng Nghệ An
- Thơ về Nghệ An quê Bác
- Thơ nhớ quê hương xứ Nghệ
- Thơ về con gái Nghệ An
- Thơ hay về Nghệ An - Hà Tĩnh
- Chùm thơ về ví, giặm Nghệ - Tĩnh
- Ca dao, tục ngữ về Nghệ An
Nhắc đến Nghệ An là nhắc đến vùng đất của những bậc anh hùng nghĩa sĩ, các bậc văn nho, thi phú tài danh. Đây là vùng đất “tựa sơn, hướng thủy”, hội tụ đầy đủ các đặc điểm địa hình: núi cao, trung du, đồng bằng và ven biển. Trong bài viết sau, hãy cùng VOH điểm qua những bài thơ hay, ca dao, tục ngữ về Nghệ An.
Thơ Nghệ An hay nhất
Các thi sĩ đã gửi gắm tình yêu xứ Nghệ qua những bài thơ ấn tượng sau.
Chòm Văn Sơn - Xuân Diệu
(Thuộc xã Cát Văn, huyện Thanh Chương, Nghệ An; một nơi đã có phong trào Xô Viết)
Đường đi một khúc Văn Sơn,
Đỏ tươi đất thịt, xanh rờn hàng cây.
Mía cao ngập mắt; khoai đầy;
Quê hương xinh đẹp nhờ tay lấm bùn.
Mấy đời xây dựng, đắp vun,
Biết bao nước mắt đổ dồn mồ hôi.
Dân cày sớm tối ăn khoai,
Một ngày được bữa trưa vài bát cơm.
Mít xanh làm nhút Thanh Chương,
Có đâu cá thịt - cà tương cầm chừng.
Ruộng thưa nên phải đi rừng,
Đào nâu, đẵn nứa trên lưng gánh gồng.
Trai hơn bốn chục, răng long;
Gái chưa bốn chục đã hòng già mau.
Nhớ năm Xô Viết càng đau,
Cường hào, đế quốc chung nhau giết người.
Phong trào dập giữa máu tươi,
Đốt tay làm đuốc, nướng đùi khoan chân.
Nhà thiêu, thiêu cả áo quần,
Ngủ trong chuồng lợn, ở lần ràn trâu.
Khi Đội đến dẫn đầu phát động,
Một cuộc đời mới, rộng mở ra.
Văn Sơn tuy vẫn khoai, cà,
Mà phong cảnh cũ nay đà thắm hơn.
Thằng đầu sọ đã chôn xuống đất,
Bọn ác kia mất mặt, cúi đầu.
Thoả lòng vạch hết khổ đau,
Thênh thênh đất rộng, trời cao của mình.
Khúc đường đất đỏ, cây xanh,
Bước lên thêm chứa chan tình nước non.
Gian lao vất vả dẫu còn,
Thắt lưng cho chặt, cho son, ta làm!
Lòng ta giữ lấy hờn căm
Như dao có lưỡi, như tằm ngậm tơ.
Đấu tranh cho đến bao giờ
Đất không bóng giặc, ruộng về tay ta,
Đồng quê bát ngát đâm hoa,
Văn Sơn no ấm hoà ca đời đời.
Cụ già 120 tuổi - Hồ Chí Minh
Ở xã Nghi Thuận
Tại tỉnh Nghệ An
Cụ Hà Văn Quận
Thọ trăm hai tuổi
Vẫn còn mạnh giỏi
Đan lát liền tay
Con cái chín người
Nay còn một gái
Năm mươi tám tuổi
Cháu chắt một đàn
Cụ là công giáo nông dân
Bao nhiêu tuổi thọ, cơ hành bấy nhiêu
Phát động quần chúng
Nông dân tố khổ
Tham gia tiểu tổ
Cụ tố rất hăng
Công tác đấu tranh
Cả nhà tích cực
Dân làng mến phục
Nông hội hoan nghênh
Từ này đừng cái thênh thênh
Nông dân lao động vươn mình đứng lên
Khu uỷ báo cáo
Chính phủ Trung ương
Hồ Chủ Tịch thương
Viết thư thăm cụ
Và tặng áo lụa
Với chiếc huy chương
Tuổi già đến lúc vinh quang
Người cày có ruộng, thiên đường là đây.
Gửi người xứ Nghệ - Nguyễn Đình Xuân
Theo em anh về xứ Nghệ
Đi dọc dòng sông Lam
Gương nước soi lòng trong vắt
Xa xăm vọng về câu hát
Ví dặm giận thương…
Anh nghe em không ngược Lường (*)
Lại trót phải lòng giọng nói
Dùng dằng câu hò ngang chiều vời vợi
Để hoa nở, đò đầy sang sông. (**)
Thương khúc cầu Dùng Thanh Chương
Nắng qua Đô Lương anh về lèn Bút
Ủ thơm gió Lào cả mùa dưa nhút
Còn nao lòng người đi xa.
Anh về làng Sen bằng điệu dân ca
Nếp nhà xưa thời ấu thơ Người ở
Ngọt tương Nam Đàn nếm một lần đã nhớ
Nghe thân quen mô, tê, răng, rứa dịu dàng.
Ngược truông Vên anh lên Nghĩa Đàn
Rú Ấm, hang Bua gió ngàn thăm thẳm
Đêm gối sương nghiêng trời Nậm Cắn
Mơ bến sông trăng ngân khúc đò đưa…
Tìm dấu sao la trên Pù Mát hoang sơ
Nghe đá kể Trường Sơn heo hút gió
Bom dội một thời còn ai nhắc nhớ
Những ga Vinh, Bến Thủy, Truông Bồn…
Xốn xang cùng em trước biển sóng cồn
Cửa Hội, Cửa Lò, Hòn Ngư, Hòn Mắt
Chiều trải nắng cát trườn mình trắng ngát
Xứ Nghệ trong anh trăng mật với thời gian…
(*), (**): Phỏng lời dân ca Nghệ An
Nắng gió quê bà - Lữ Giang
Cái nắng quê bà
Cái nắng khu tư
Cái nắng hè xứ Nghệ
Cháu đi trên cát bể
Ngỡ là sương trắng bay
Cháu ở trên đồi cây
Thấy bốn bề rực lửa
Không gian mang đầy bụi gió
Gió tung bờm như ngựa phi
Cháu đi từ ga Giát, ga Si
Vào Vinh, Bến Thuỷ
Chưa thấy miền nào nhiều gió thế
Có hôm trời không động bể
Xanh rất êm... rất êm
Nhưng quê bà lại chẳng bình yên
Vẻ lặng lẽ của trời khác cơn bão bùng của đất
Đất dưới đường bay lũ giặc
Nham nhở, tả tơi
Đất nói ít lời
Mà nhiều hy sinh, chịu đựng
Hết bom thù nắng càng chói chang
Cháu lại về tắm nắng quê hương
Nắng cho dừa trái ngọt
Nắng cho vườn cam Nghi Lộc
Quả rúc trên cành
Ô hay... cái nắng vườn đang đỏ hóa xanh
Nắng gọi mùa gặt hái
Nắng đầu thôn, cuối bãi
Vợ cháu cười hồng đôi môi
Cháu biết trong gió xoáy của trời
Trong mênh mông nắng và cát bụi
Người quê mình lầm lụi
Làm nên sự sống, bà ơi.
Ví dặm thương - Phan Thế Cải
Mặc ai giận, mặc ai thương nỏ biết
Tôi vẫn yêu câu ví dặm ngàn đời
Câu ví của ông bà mộc mạc
Tôi lớn dần cùng với tiếng đưa nôi
Nước sông Lam có lúc trong, lúc đục
Cuộc đời người có lúc nhục, lúc vinh
Ơi câu ví qua thời gian chắt lọc
Bạn đời ơi xin chớ phụ tình...
Cơm em ăn bát ăn, bát để
Đũa em so đôi đứng, đôi nằm
Tình yêu hỡi em bất chấp roi vọt
Dẫu biết rằng "Phụ tử tình thâm"
Biết tính anh thường hay nông nổi
Phải ngăn anh không đi chuyến ngược Lường
Ơi câu ví đầm đìa nước mắt
Ai nỡ lòng bạc bẽo với người thương
Vẫn muối mặn gừng cay thuở ấy
Người xưa trao câu ví thật lòng
Trao nhân nghĩa chẳng thể nào đánh mất
Để ngàn đời hoá núi, nên sông
Câu ví thấm vào cây vào đất
Cây xanh tươi và đất mỡ màu
Câu ví lặn vào trăng, vào nước
Để ngàn đời trăng nước yêu nhau
Câu ví gợi quả cà, quả ớt
Gợi vệt bùn trên chiếc áo nâu
Ơi câu ví một thời tôi thổn thức
Đêm Trường Sơn trăng mắc võng hai đầu
Câu ví đượm buồn vui đau khổ
Giống người dân xứ Nghệ ngàn đời
Câu ví dạy tôi biết ăn, biết ở
Như ông bà, cha mẹ, làng tôi.
Yêu vô cùng Quỳ Hợp của ta ơi - Cẩm Thạch
Về quê em miền Tây xứ Nghệ
Gió ru cành, chim hót xôn xao
Hồ Thung Mây - Túng Khoong đẹp thế
Ai ngăn dòng nước chảy khe Lang.
Những bàn tay xây bản, xây làng
Tình đoàn kết dân tộc Kinh, Thái, Thổ
Qua chặng đường đói cơm, gian khó
Quỳ Hợp hôm nay đổi mới từng ngày.
Hội xuống đồng cấy lúa đều tay
Rừng cao su, đồi chè, cây ăn quả
Đường bê tông nối dài muôn ngả
Đẹp vô cùng non nước tươi xanh.
Quỳ Hợp quê em, Quỳ Hợp quê anh
Núi vẫn thức chung vui cùng xóm thợ
Tiếng máy khoan rộn ràng trong gió
Về cùng em “tập tính tập tang”*
Câu hát nhuôn** con suối mơ màng
Bé học bài vọng vang xóm núi
Về cùng em mừng nông thôn mới
Yêu quý vô cùng, Quỳ Hợp của ta ơi…
(* Tập tính tập tang: dân ca của dân tộc Thổ;
** Nhuôn: làn điệu dân ca Thái)
Xứ Nghệ - Vân Anh
Xứ Nghệ…
Gió Lào hất tung bãi cát
sang bờ Bắc sông Lam
Sông Lam dải lụa xanh
đọng sữa thái âm mát lành Địa Linh
thắt ngang dòng đời trong đục lở bồi
Con thuyền ví giặm đầy vơi
Chở mai sau cập nơi cội nguồn.
Dãy Hồng Lĩnh nén linh khí thái dương miên viễn mùa xanh hiên ngang Nhân Kiệt.
Xứ Nghệ ..
Đại thi hào Nguyễn Du
Bà chúa thơ Nôm Hồ Xuân Hương
Nơi hai dòng chảy Văn Chương
dân dã, bác học hợp lưu
Nơi chưng cất tinh túy cốt cách Cụ Đồ… thẳng ngay thuở khai thiên thông reo Ngàn Hống
Miên miết hiếu học miên miết mạch ngầm hiếu học xưa xửa dòng Rum.
chuộng nghĩa, bộc trực, thẳng ngay … thuở khai thiên thông reo Ngàn Hống
Xứ Nghệ …
Cho tôi câu thơ quăng quật kiếp người
Những đứa trẻ đẻ rơi
Co ro trên luống cày vừa xới
hình hài cong dấu hỏi
òa nỗi đau chào đời .
Những người đàn bà góa
Cô đơn thiêu đốt thịt da
đổ lúa ra xay
đổ trấu ra xay
Xay cạn đêm…
Cháy dọc mùa đông
trằn trọc lửa củi sim
Sưởi ấm giấc mơ người đàn ông lực điền
thèm bát cơm không độn sắn, ngô.
Xứ Nghệ
Nơi di chỉ cất bảo tàng
chiếc muôi múc canh bằng đá
Vá nhọc nhằn, tằn tiện của Tiền Nhân.
Xứ Nghệ
Đứa con nghèo của Người Mẹ Thiên Nhiên
Đất phên dậu che chắn Đông biển Tây rừng, ra Bắc vào Nam
Dẻo dai như đòn gánh
gánh hai đầu Đất Nước.
Giọng nặng trịch, nết ăn ở mặn mòi vị muối
Trái tim nồng … gừng năm tháng lại thêm cay
Thuở dân Việt loay hoay trong ngôi nhà hình chữ S
Những Phan Sào Nam
Những Nguyễn Tất Thành
đã cồn cào cơn khát lái con thuyền dân tộc vượt khơi xa…
Năm tháng bồi phù sa một nền Văn Hóa
Vỏ thời gian cất giữ trầm hương.
Giữa bầu trời giông bão vô thường
Người Xứ Nghệ - chim Phượng Hoàng bốn phương sải cánh.
Nếu có kiếp sau
Ta lại về xứ Nghệ đầu thai.
Bài thơ viết ở Vinh - Trần Nhương
Thành Vinh gặp lại người năm cũ
Dằng dặc mà nay vẫn… bấy giờ
Núi Hồng trăng đậu nghiêng bên mái
Bến Thủy giữa chiều bất chợt mưa.
Em kể bố em cũng tuổi Tỵ
Con Rắn bao dung trụ cột nhà
Ông đi cõi Phật dăm năm trước
Mẹ em thương nhớ mãi chưa già !.
Lạ nhỉ sao anh cũng tuổi ấy
Hao hao năm tháng tuổi thơ đầy
Hay em giới thiệu anh… cho mẹ
Như nối dây diều thêm cánh bay.
Em nói rồi nhìn như ướm hỏi
Anh ngước trời xanh mấy đám mây
Vô thường nào biết đâu bờ cõi
Mía đợi heo may ngọt suốt cây…..
Đi thuyền trên Sông Lam - Phan Quốc Bình
Ngồi thuyền lướt sông Lam
uống ngụm nước sông Lam
sóng ùa về vồn vã
vỗ vào thuyền lan man…
quê hương ngày tiễn tôi
cồn cào trời gió thổi
có phải tháng năm xa
núi đăm đăm ngóng đợi ?
sông đung đưa như võng
nghe xa thẳm trong hồn
êm lời ru của mẹ
bay lượn trời tuổi thơ
Kỷ niệm đầu cuộc đời
như hương bay chẳng khuất
dù đi hết đường dài
vẫn quay về phảng phất…
Về miền Lam Giang - Lương Khắc Thanh
Đất sỏi đá cỗi cằn chắt lại mà xanh
Về với sông Lam, về miền xứ Nghệ
Còn thơm miếng trầu cay của Hồ nữ sỹ
Sóng Giang Đình vọng mãi bóng thi nhân.
Mẹ lặn lội trên đồng giữa trưa nắng chang chang
Nhấp nhô mảnh áo tơi hình cánh cò, cánh vạc
Con cá gỗ vượt nghèo đã làm nên đất học
Cho câu ví nặng lòng mộc mạc mà thương.
Hồng Lĩnh điệp trùng nghe biển hát đầu non
Núi Quyết hiên ngang một tượng đài bất diệt
Nơi mảnh đất của hiền tài nhân kiệt
Dẫu tương, nhút, dưa, cà vẫn nuôi lớn thi nhân.
Em có về miền non nước Hồng Lam
Du thuyền trên sông nghe câu ví giặm
Đã nhủ lòng anh chỉ thương, nỏ giận
Dẫu ngái ngôi muôn trùng sớm muộn vẫn chờ nhau.
Xem thêm:
Những câu tục ngữ ca dao về An Giang - xứ sở "Sơn Kỳ Thủy Tú"
55 bài thơ về Huế hay, chùm thơ về con gái Huế xinh đẹp dịu dàng
Tổng hợp thơ, ca dao, tục ngữ về Hải Phòng
Thơ tiếng Nghệ An
Đó là những bài thơ hay của các tác giả nổi tiếng hay, của học sinh, sinh viên, của người con xứ Nghệ hoặc những người yêu mến tiếng Nghệ An.
Tiếng Nghệ - Nguyễn Bùi Vợi
Cái gầu thì bảo cái đài
Ra sân thì bảo ra ngoài cái cươi
Chộ tức là thấy mình ơi
Trụng là nhúng đấy đừng cười nghe em
Thích chi thì bảo là sèm
Nghe ai bảo đọi thì đem bát vào
Cá quả lại gọi cá tràu
Vo troốc là bảo gội đầu đấy em…
Nghe em giọng Bắc êm êm
Bà con hàng xóm đến xem chật nhà
Răng chưa sang nhởi nhà choa
Bà o đã nhốt con gà trong truồng
Em cười bối rối mà thương
Thương em một lại trăm đường thương quê
Gió Lào thổi rạc bờ tre
Chỉ nghe giọng nói đã nghe nhọc nhằn
Chắt từ đã sỏi đất cằn
Nên yêu thương mới sâu đằm đó em...
Rành sèm tiếng Nghệ - Hoàng Cát
Năm mươi năm sống trửa lòng Hà Nội
Nỏ khi mô tui quên được quê nhà
Nhớ mần răng mà hắn nhớ diết da
Sèm được nghe "ri, tê" cho sướng rọt!
Đang tự nhiên, ai kêu: "Cho đọi nác..."
Rứa là rọt gan tui hấn rành cuộn cả lên
Tui nhớ nhà, nhớ mệ, nhớ các em
Nhớ cả cấy cươi tui nhởi trò đánh sớ
Tui nhớ ông tui suốt một đời rành khổ
Có trấy xoài rớt xuống nỏ đành ăn
Để triều về cho cháu nhỏ quây quần
Ông dạy, dộ rồi chia đều từng đứa
Chưa có khi mô tui chộ ông đi dép nợ!
Rành chưn không, phủi bộp bộp - lên giường
Ông buồn chi mà rành thở dài luôn
Giừ tui tra rồi, hiểu rọt gan ông nội
Ông đã góa vô vô cùng sớm túi
Tui cụng sắp về với ông tui đây
Trong rọt, trong gan cứ nhớ tháng, nhớ ngày
Nhớ quê Nghệ! Rành sèm nghe tiếng Nghệ!
Tiếng Nghệ choa ơi! Răng mi hay rứa thế!
Nhờ có mi hình - mà choa góa thi nhân
Choa buồn, choa vui, choa nhởi, choa mần...
Nhưng nỏ có khi mô choa quên tình - Tiếng Nghệ!
Nậy lên tui mới hiểu - Phan Quang Phóng
Khi đưng nhỏ tui vẫn thường phân vân
Mệ lấy gạo nấu cơm răng lại rứa
Bốn người ăn, ba lưng bơ "bò sựa"
Còn thò tay bớt một nạm vô chum.
Nên tui đong, toàn ngược lại bốc thêm
Hai anh em cứ no nê, bái xái
Có cơm nguội chiều được về ăn lại
Chơ can chi mà phải đói trọc trèm.
Ngày gưn tết khi làng xóm lên đèn
Lại đứng đợi vì cha lâu về rứa
Họ mở nhạc, đập oang nhà, oang cựa
Còn cha thì vẫn đưng kéo xích lô.
Cấy hồi nớ tui vẫn hay ước mơ
Được sống trong một gia đình giàu có
Để sung sướng không trở rơm, gắt ló
Được đến trường quần áo mới tinh tươm.
Một cấy xe đi học lánh màu sơn
Một đôi giày trắng tinh, là hàng hiệu
Để bọn bạn hấn không còn chế giệu
Dới chưn mình vàng úa, dép tổ ong.
Có nhiều khi, tui chỉ ước, chỉ trông
Tháng ba về không phị ăn khoai nựa
Mệ không phị xách rá vay từng bựa
Đến dở cơm... thấy anh bới... em nhìn.
Nậy hơn rồi, đi học nỏ tự tin
Một cấy áo, ngắn treo còn mặc lại
Cấy xe nam, đạp vói chưn "quằn quại"
Cha thương buồn... bán ló, sắm "Liên Doanh".
Vẫn xót lòng, mội lần xuống chợ Vinh
Nhìn lưng cha bạc trắng mồ hôi mói
Chập choạng về bựa mô cha "trúng mối"
Lại ít nhiều mấy lượng thịt tai mui.
Dừ anh em cứ gặp mặt, chung vui
Lại thịt thà, rượu bia, rồi ăn nhậu
Lại thấy sèm một bựa cơm mệ nấu
Nồi rau khoai kẹp mấy trấy sung xào.
Có đi xa tui mới biết mình tự hào
Được nậy lên trửa tháng ngày nghèo khó
Để quý trọng nhựng điều tui đưng có
Ý nghịa hơn trong nhựng việc tui mần.
Biết nhiều thứ tui khao khát, tui cần
Phị nổ lực bằng bàn tay, khối óc
Kiếm đọi cơm cha mình bao khó nhọc
Từng một thời nước mắt trộn mồ hôi...
Xem thêm:
Tuyển tập những bài thơ về Đà Lạt mộng mơ
14 bài thơ về Hà Nội đầy tình yêu và nỗi nhớ
40 status, ca dao về Hội An và 14 bài thơ về Hội An hay nhất
Thơ về Nghệ An quê Bác
“Chúng con về quê Bác Làng Sen
Ngôi nhà lá đơn sơ, vách nứa
Hàng râm bụt đỏ hoa dẫn lối
Bưởi trĩu cành, sắc tím những vồng khoai”.
(Bài hát Về làng Sen, Nhà báo Tào Khánh Hưng)
Làng Sen, xã Kim Liên, huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An là quê hương của Chủ tịch Hồ Chí Minh. Dưới đây là những bài thơ hay về quê hương của Bác.
Sen quê Bác - Trần Hữu Thung
Nắng toả đường sen, cây toả xanh
Chim bay chuyền cánh, hót chuyền cành
Gặp mùa sen nở ao quê Bác
Ôi sáng tháng Năm, sáng mát lành
Sen giữa lòng ao, sát mặt đường
Có sen ao bỗng hoá thành gương
Ríu ran đàn cháu quanh soi bóng
Hương trẻ, hương sen, quyện mến thương
Sen đẹp soi mình mặt gương ao
Gợi về một thuở đọng ca dao
Sen từng nhắc nhở người trong, đục
Bông trắng, lá xanh, hương ngọt ngào
Bông sen đẹp nhất hồ Đồng Tháp
Ai đã nâng niu kính tặng Người
Từ độ Thành Sen chung đất nước
Toả khắp nhân gian, mọi cuộc đời
Sáng nay cháu lại về quê nội
Bác ơi! Sen cũng nở trắng ngần
Nắng hè sao lắm bâng khuâng nhớ
Bát ngát đất trời, bát ngát xuân...
Thăm quê Bác - Xuân Miền
Cháu về quê Bác - Làng Sen
Tháng năm nắng đẹp người chen chân người.
Nơi đây lưu dấu cuộc đời
Ân tình, nhân nghĩa thuở thời ấu thơ.
Thực rồi mà ngỡ như mơ
Hàng cau toả bóng, đơn sơ căn nhà.
Giường tre, ghế gỗ, bình trà...
Hàng cây bông bụt đơm hoa đỏ hồng.
Bao ngày, bao tháng cháu mong
Được thăm quê Bác thoả lòng nhớ nhung.
Ngày vui hội ngộ trùng phùng
Cháu con muôn nẻo về chung một nhà.
Cho dù Bác đã “đi xa”...
Song hình bóng Bác vẫn là đâu đây.
Ơn sâu, nghĩa nặng cao dầy
Làng Sen quê Bác ngày ngày nở hoa.
Về làng Sen quê Bác - Võ Giang Nam
Tháng Năm về quê Bác làng Sen
Hoa sen nở tỏa hương thơm ngào ngạt
Lòng cháu thêm xao xuyến bồi hồi!
Làng Sen, nơi Bác đã một thời
Tuổi thơ, lớn lên cùng bạn bè trang lứa
Ba gian nhà tranh… nơi cháy lên ngọn lửa
Để có một Việt Nam tỏa sáng hôm nay.
Về quê Bác, mắt cháu bỗng cay cay
Làng Sen đi nhớ, đến thương
Nơi sinh ra, người anh hùng dân tộc
Thăm nhà Bác, mà lòng thầm khóc
Bởi sự thanh cao, đạm bạc của Người.
Trở về miền Nam lòng nhớ Bác khôn nguôi
Một con người, đã trọn đời vì dân vì nước
Lúc sinh thời, Bác luôn mong ước
Dân ấm no, các cháu được học hành.
Bài thơ dâng Bác - Nguyễn Hưng Hải
Quê Bác ở làng Sen như mọi làng quê Việt
Dẫn lối vào nhà Bác có hương thơm
Ta lặng đứng trong vườn
Nghe gió chuyển những màu hoa tỉnh thức
Những bông hoa quay hướng vào trong ngực
Ta hướng về thơm ngát một làng Sen
Lá ngửa mặt lên trời, rễ bám bùn đen
Từ bùn đen toả ngát
Tanh hôi thì thanh lọc
Những bông hoa không bị nhiễm bùn
Ta lặng đứng trong vườn
Nghe tầm tã một thời bên khung cửi
Còn văng vẳng lời ru - còn tiếng gọi
Những bông sen gục xuống lại vươn lên
Vì những mùa hoa Bác phải đi tìm
Trong nghiên mực mài mòn theo hướng Huế
Còn rũ xuống ao nhà mơ tới bể
Những bông sen tuyên thệ căng buồm
Ta lặng đứng trong vườn
Mái gianh thấp rau lang bò trên sỏi
Những bông sen của làng Sen dẫn lối
Từ làng Sen bùn đất toả hương thầm
Những mùa sen biết làm đẹp quê hương
Biết làm sống những ao bùn đã chết
Những ao bùn từng tanh hôi vạn kiếp
Nhắc ta về mùa sen
Nhắc ta không được quên
Nhắc ta phải biết...
Toả hương từ thanh lọc từng bông
Bác đã ươm trồng bao mùa sen từ Bác.
Thăm quê hương kết nghĩa - Tế Hanh
I.
Tôi về thăm quê hương kết nghĩa Nghệ An
Tưởng như về quê hương mình Quảng Ngãi
Đất với đất trong tình thời đại
Người với người trong nghĩa Bắc Nam
Hai tỉnh chúng mình như hai đồng chí
Nước sông Trà hoà lẫn nước sông Lam
Từng huyện một cũng thấm tình em chị
Bình Sơn - Quỳnh Lưu, Mộ Đức - Nam Đàn
Tôi về thăm quê Bác
Làng Sen như ngát hương sen
Nghe đồng mía gió khua xào xạc
Mơ một ngày quê mẹ Bác vào thăm
“Dũng cảm như chiến sĩ Xô Viết
Kiên quyết như du kích Ba Tơ”
Thêm sức mạnh cho quê tôi giết giặc
Đạp tớ thầy giặc Mỹ xuống bùn nhơ
“Chiến dịch Lam - Trà nổi sóng”
Từng công trường từng hợp tác xã thi đua
Tình kết nghĩa thấm sâu vào nhịp sống
Đất Nghệ An quê bạn nở thêm mùa.
II.
Tôi về đây sung sướng gấp hai lần
Khi được gặp những chiến sĩ Nghệ An Xô Viết
Ôi hình ảnh một thời oanh liệt
Pho sử hồng cách mạng mở thêm trang
Đây cụ Uy như một gốc cây già
Người đội trưởng đầu tiên của đoàn quân xích vệ
Tám hai tuổi mà tinh thần vẫn trẻ
Mặc gông cùm La Bảo, Sơn La
Các cụ về đây theo lời mời tỉnh uỷ
Gió Cửa Lò phơ phất tóc râu bông
Biển chứng kiến mối tình đồng chí
Của cháu con chung thuỷ với cha ông
Từ những năm ba mươi Nghệ An đỏ
Đến nay quá nửa đời người
Những mơ ước của một thời máu đổ
Đã đơm hoa kết quả các đồng chí già ơi
Trong khi đó những bạn xưa các cụ
Chung một đài liệt sĩ ở Hưng Nguyên
Bốn bên mọc như ru ngon giấc ngủ
Những hoa trà hồng trắng thắm tươi thêm.
Vòm trời quê Bác tháng Năm - Nguyễn Trọng Tạo
Đường về quê Bác tháng Năm
Vòm trời sao bỗng nghiêm trang lạ lùng
Màu xanh như thể nhớ nhung
Màu hồng độ lượng bao dung nét cười
Trắng như cước vuốt được thôi
Hoa cau thơm đến bồi hồi, hoa cau!
Làng Sen tiếng võng ca dao
Vòm trời giát ngọc lao xao chuyện trò
Phải xưa Bác đã hằng mơ
Mỗi vì sao nở lá cờ vờn bay?…
Vòm trời quê Bác hôm nay
Mặt Trời ghé xuống trái cây muôn nhà
Sông Lam ngọt giọng đò đưa
Núi Hồng viết đẹp vần thơ dâng Người.
Vòm trời của tháng Năm ơi
Nắng ong ong, nắng không nguôi chân trời
Cháu nghe trong nắng từng lời:
"Miền Nam trong trái tim tôi ngày ngày."
Thiêng liêng như Bác cầm tay
Vòm trời bỗng rộng ánh đầy hào quang…
Từ quê Bác, vượt dòng Lam
Tháng Năm đã thắp vầng trăng ngời ngời
Ngàn sao lấp loáng mặt người
Cháu đi tới những vòm trời quê xa…
Quê Bác - Nguyễn Trọng Oánh
Thuyền xuôi xuôi mãi dòng sông
Dòng sông quê Bác nước trong đôi bờ
Xôn xao sóng đục con đò
Đã nghe âm ấm câu hò Nghệ An:
“Quê ta ngọt mía Nam Đàn
“Ngon khoai chợ Rộ, thơm cam Xã Đoài…”
Đường sang quê Bác đây rồi
Con nông giang nhỏ chạy dài đầu thôn
Nhà xưa Bác ở vẫn còn
Mái tranh nho nhỏ, nếp vườn thân yêu
Bác ơi, nhà Bác cũng nghèo
Quê hương Bác cũng như nhiều quê hương
Chỉ vì Bác rộng tình thương
Cho nên nắng đẹp mười phương tràn về.
Để người cuộn chỉ ngừng xe
Khǎn vuông yếm trắng lên đê giữ làng
Để người tắm nước quê hương
Thấy sông thêm rộng thấy đường thêm xinh
Tôi như chim nhỏ giữa rừng
Bác như nắng đẹp sưởi hồng ban mai
Lời đâu mà nói hết lời
Mái tranh còn mãi dấu Người thân yêu
Ra về bãi mía nhìn theo
Thuyền ai lên Rộ nước triều dâng dâng
Đất vui đất có anh hùng
Ta vui ta sống giữa lòng quê hương.
Xem thêm:
39 mẩu chuyện kể về Bác Hồ ngắn gọn, hay và ý nghĩa
131 câu nói hay của Bác Hồ về đạo đức, lối sống
Bác Hồ ra đi tìm đường cứu nước ngày tháng năm nào? Ở đâu?
Thơ nhớ quê hương xứ Nghệ
Quê hương, nơi ta sinh ra, lớn lên; nơi lưu giữ một vùng trời tuổi thơ trong sáng, những rung động đầu đời với bao kỷ niệm buồn, vui... Quê hương có mẹ, có cha, có gia đình, người thân, làng xóm. Bởi thế mà cho dù có đi xa đến đâu, hình ảnh quê hương vẫn đẹp và vẹn nguyên trong trái tim của mỗi người. Nỗi nhớ thương ấy sẽ được thể hiện qua những bài thơ sau.
Hương quê - Nguyễn Đình Xuân
Gửi về xứ Nghệ nắng nung
Thương người làm muối phơi lưng cả ngày
Lên đồi mắc bóng mây bay
Chạm rung rinh lá chè say hương chiều.
Đường làng nhớ bóng nhà xiêu
Vườn cà trổ tím hoa chiều năm xưa
Người đi mùa lệch bóng chờ
Lòng ai thu vội gió lùa vào đông.
Côi đơn tê lạnh nỗi lòng
Gừng cay ai đốt khơi hồng lửa than
Đêm mênh mông thổi gió ngàn
Khế chua trộn ruốc đa mang một đời...
Về quê - Võ Quang Diệm
Về quê
hưởng chút lộc trời
Nắng nung nên cả
tính người thẳng ngay
Gió hầm hập
rạc cỏ cây
Mồ hôi bạc trắng luống cày
mưu sinh.
Đất
người
vắt ruột kết tinh
Chất Nghệ
yêu ghét
nhục vinh
rạch ròi
Về nghe
câu ví đưa nôi
lắng thành cốt cách
tình người quê choa.
Tắm sông
mà hiểu phù sa
Để cho đồng bãi
mượt mà xanh tươi
Về ăn đặc sản truyền đời
“Chua cà nhút mặn”
mà nuôi chí bền.
“Lộc đời”
ai nhớ ai quên?
Bao nhiêu
miếu mạo
đình đền
ra đi
Trách thời nông nổi nghĩ suy
Quê xưa còn lại những gì hôm nay?
Thương về miền lũ - Minh Sơn Lê
Thương ơi! thương mấy cho vừa
Trời quê nhức nhói đã thừa tái tê
Tháng Mười mưa lũ não nề
Hồn ai tan nát bên lề quê hương?
Nguyễn Du xưa viết “Đoạn Trường”
Đâu hay lại có ngày buồn xứ Thanh!
Đường về xứ Nghệ buồn tênh
Một đêm lũ quét đầu xanh bỗng già...
Xin đem tiếng nói thật thà
Xin đừng dỗ ngọt mà qua mặt đời
Nợ quê hương. Nợ lòng người
Làm sao quên được tháng Mười bão giông
Người quê đau xé trong lòng
Bên trăng chết đuối giữa dòng oan khiên
Cầu xin sông núi hồn thiêng…
Con sẽ về - Khuyết danh
Cho con về thăm lại Thanh Chương
"Nhút mặn cà chua" câu hát xưa còn đó
Thanh Chương quê nghèo suốt đời con nhớ
Thương câu nói "vụng về"... Em chê.
Nay xa quê hương con muốn tìm về
Nhút có mặn cà có chua con cũng về cho bằng được
Thanh Chương quê mình mặn mà sau trước
Nghĩa xóm tình làng mộc mạc thân thương
Mấy chục năm rồi con sống tha phương
Mỗi lúc nhớ quê trở mình không ngủ được
Cha có giở cày hò trâu hút thuốc
Mẹ có còn gánh nước mỗi sớm mai
Lúc sống giữa quê nhà con chỉ biết miệt mài
Ôm sách vở cúi đầu lo chuyện học
Để nước mắt mẹ chảy qua bao khó nhọc
Để mồ hôi cha chảy giữa những lầm than
Con bây giờ chẳng thiếu cái để ăn
Mà vẫn thích nhút cà mẹ muối
Con nhớ ăn thêm khoai đêm nằm đỡ đói
Câu nói mẹ xưa mà nước mắt con nay
Cho con về đi trên những đường cày
Ngắm lũ trẻ mò cua lưng trần nắng cháy
Thanh Chương quê mình thân yêu biết mấy
Dù ở đâu con cũng sẽ tìm về!
Thơ về con gái Nghệ An
Xứ Nghệ không chỉ có là mảnh đất có phong cảnh nên thơ, hữu tình mà con gái nơi đây cũng rất dịu dàng, giỏi giang.
Cô gái sông Lam - Tạ Thăng Hùng
Nghe em hát về sông Lam
Về cô gái quê hương với mùa hoa cải
Bên sông xanh như dải lụa dài mềm mại
Hẹn hò nói giận mà thương.
Cô gái sông Lam nói tiếng quê hương
Dễ thương, dễ thương không lẫn vào đâu được
Nhưng khi hát ngọt ngào nào ai biết
Em là cô gái sông Lam.
Chịu khó chịu thương, duyên dáng, dịu dàng
Đôi mắt trong xanh dệt ngàn nỗi nhớ
Em chỉ muốn nhận về mình bên lở
Để bên bồi thương nhớ gửi người ơi.
Em thật thà như dòng nước êm trôi
Lấp lánh phù sa bồi hồi nắng mới
Nhẹ nhàng lắm từ bước đi giọng nói
Thương nhau chín bỏ làm mười.
Em vô tư như tiếng hát tiếng cười
Mái tóc mây bay thả vào trong gió
Điệu ví, câu hò xôn xao bờ trăng tỏ
Ngọt ngào em hát khúc sông Lam.
Vì sao nên chọn yêu con gái Nghệ - Lương Xuân Thu
Có đi chọn vợ muôn phương
Nỏ bằng con gấy xứ Nghệ mình tề
Cái duyên, cái dáng miễn chê
Hồng hào, xinh đẹp, chân quê, dịu dàng
Ruộng đồng vốn rất giỏi giang
Siêng năng, chịu khó đảm đang việc nhà
Hiền lành, đằm thắm, nết na
Con người chất phác thật thà, đáng tin.
Mẫu người con gấy dễ nhìn
Đã yêu thường rất chân tình, thủy chung
Sinh ra ở đất miền Trung
Tuổi thơ lam lũ bão bùng gió sương
Cho nên con gấy miền Trung
Lớn lên vượt khó phi thường lắm nha
Khó khăn nào cũng vượt qua
Chồng con chu đáo thiết tha họ hàng
Lời ăn tiếng nói nhẹ nhàng
Giản đơn, mộc mạc, đoan trang, thật lòng
Rất nhiều trai trẻ thầm mong
Lấy về cô vợ đẹp lòng lại duyên
Trai anh hùng gái thuyền quyên
Nếu mà được phép ưu tiên chọn hầy
Trai khôn chọn vợ liền ngay
Một người con gấy nơi này Nghệ An
Miền quê con gấy dễ thương
Biết bao thắng cảnh quê hương Nhút cà
Cứ về xứ Nghệ quê choa
Thì nên chọn vợ quê nhà miền Trung.
Xem thêm:
32 bài thơ về quê hương đất nước, thơ 4 chữ về quê hương
8 bài thơ 4 chữ về quê hương vẽ nên bức tranh làng quê bình dị
25 bài thơ về Đảng sâu sắc, tràn đầy tình yêu quê hương đất nước
Thơ hay về Nghệ An - Hà Tĩnh
Năm 1976, Bộ Chính trị Trung ương Đảng quyết định sáp nhập 2 tỉnh Nghệ An và Hà Tĩnh thành tỉnh Nghệ Tĩnh. Đến tháng 10/1991, kỳ họp thứ 9 Quốc hội khoá VIII ban hành Nghị quyết tách tỉnh Nghệ Tĩnh thành 2 tỉnh Nghệ An, Hà Tĩnh.
Hai tỉnh này luôn gắn bó với nhau về các mặt: địa lý, lịch sử, kinh tế, văn hóa, phong tục, ngôn ngữ… Nhắc đến Nghệ Tĩnh, Trần Thanh Tâm - Ninh Viết Giao: Nghệ Tĩnh trong Tổ quốc Việt Nam. Ty Giáo dục Nghệ An, 1975 đã viết: “Không một phận nào của Việt Nam đã để lại những dấu vết sâu sắc như khu vực này. Mảnh đất bất lợi đó đã sản sinh những con người khôn ngoan, những con người làm ra lịch sử từ Mai Hắc Đế đến Phan Đình Phùng. Và cả những con người làm ra văn học như Nguyễn Du...”. Đặc biệt, sông núi Nghệ Tĩnh có niềm tự hào đã sinh ra và nuôi dưỡng tâm hồn, nhân cách Chủ tịch Hồ Chí Minh trong thời thơ ấu.
Sau đây, hãy cùng chúng tôi điểm qua một số bài thơ ấn tượng về Nghệ An - Hà Tĩnh.
Gửi bạn người Nghệ Tĩnh - Huy Cận
Ai ơi, cà xứ Nghệ
Càng mặn lại càng giòn
Nước chè xanh xứ Nghệ
Càng chát lại càng ngon
Khoai lang vàng xứ Nghệ
Càng nhai kĩ càng bùi
Cam Xã Đoài xứ Nghệ
Càng chín lại càng tươi.
Ông đồ xưa xứ Nghệ
Càng dạy, chữ càng nhiều
Tính tình người xứ Nghệ
Càng biết lại càng yêu.
Ai đi vô nơi đây
Xin dừng chân xứ Nghệ
Ai đi ra nơi này
Xin dừng chân xứ Nghệ
Nghe câu vè ví dặm
Càng lắng lại càng sâu
Như sông La chảy chậm
Đọng bao thuở vui sầu
Ăn, xứ Nghệ ăn đặm
Đã nói, nói hết lòng
Đất này bền nghĩa bạn
Đất này tình thuỷ chung.
Đất này mẹ dạy con
Yêu anh hùng nghĩa khí
Giữ lòng đỏ như son
Nuôi thù sâu tựa bể.
Đất này đất Xô-viết
Đảng mở hội cờ hồng
Tự tuổi vàng đá biết
Mặn mãi tình công nông.
Tình xứ Nghệ không mau
Nhưng bén rồi sâu lắng
Quen xứ Nghệ quen lâu
Càng tình sâu nghĩa nặng.
Ôi xứ Nghệ, xứ Nghệ
Đất cổ nước non nhà
Đã trăm, nghìn thế hệ
Vẫn ưa nhút, ưa cà.
Dân thời đại Bác Hồ
Sống xã hội chủ nghĩa
Vẫn dáng dấp ông đồ
Hay chữ lại hay nghĩa
Ôi tâm hồn xứ Nghệ
Trong hồn Việt Nam ta
Có gì tự ông cha
Rất xưa mà rất trẻ
Giống như Bác của ta
Một con người xứ Nghệ
Một con người xứ Nghệ.
Nghệ Tĩnh, 10/1967
Vào ra xứ Nghệ xứ Thanh - Đỗ Quảng Hàn
Vào ra xứ Nghệ xứ Thanh
Đường trời mây trắng mây lành tiễn đưa
Chân hương bước nhẹ về nhà
Rú Chùa Phương Tích Cửa Hà Cẩm Phong
Hai miền cũng đất quê chung
Tháp Chùa cửa Phật Cha Ông độ trì.
Mưa Tiên Điền - Trần Quang Quý
Chiều
vừa thắp hương xong
trên phần mộ Nguyễn Du
mưa đổ bến Giang Đình mưa vắt phố
mưa Nghi Xuân níu bờ sang Vinh
mưa như rượu
tưới lòng nhân ái
mưa như chan nước mắt nàng Kiều
hay nước mắt Nguyễn Du
cũng không biết nữa
hay nước mắt trời ứa cả nhân gian?
Nào em nào em xích lại gần hơn
anh sợ tuột em vào cơn mưa lạnh
sợ bàn tay suông
mắt hững hờ
sợ Giang Đình dửng dưng đôi bờ cỏ.
Trong Nguyễn Du
đâu chỉ một nàng Kiều
cơn mưa ấy dắt muôn ngả Kiều cộng lại
máu đã rỏ hồn Người trên ngọn bút
mỗi câu thơ như chắt nhân gian
chắt tâm sự của một tâm hồn lớn
hóa cơn mưa tưới ngọt
Tiên Điền?
Anh nắm tay em sợ tuột vào hoang lạnh
Sợ tuột Kiều vào trống vắng thành Vinh.
Núi Hồng - sông Lam - Xuân Hoài
Nếu không có Sông Lam
Núi Hồng buồn biết mấy
Núi Hồng không đứng đó
Sông Lam xanh cũng thừa
Và bao câu đò đưa
Thả neo vào lịch sử
Bao buồn vui buồn vui
Nghĩa tình ơi chan chứa
Núi Hồng và Sông Lam
Để muôn đời sừng sững
Nui cao cho dáng đứng
Sông dài cho bước đi.
Quê hương là núi rồng - Khuyết danh
Quê hương em có dòng sông Lam
Điệu ví dặm chao nghiêng đôi bờ dệt lụa
Ngút mắt những bãi dâu, ruộng lúa
Tần tảo bốn mùa chở nặng phù sa.
Em có về thăm mẹ thăm cha
Cho anh được về với theo câu hát
Cửa Hội mênh mông, Cửa Lò bát ngát
Giận thì giận mà mong càng mong…
Quê hương anh có ngọn núi Hồng
Trầm mặc lặng thầm bên dòng Lam soi bóng
Tùng bách reo vui giữa trời cao gió lộng
Mối tình sắt son chung thủy Hồng - Lam.
Hồn sông núi âm vang
Vó ngựa khải hoàn đoàn quân áo vải
Nghiệp đế bền lâu, đất nước liền một giải
Quang Trung định đô đắp lũy Phượng hoàng.
Quê hương ta từ thuở hồng hoang
Bão lũ liên hồi, gió Lào rát mặt
Đông lạnh căm buốt da như cắt
Tay run gầy cấy lúa ruộng sâu.
Trong gian lao ta dựa vào nhau
Người lớp trước ra đi, người đời sau đứng dậy
Đoàn kết thương yêu, ông cha đã dạy
Khí phách anh hùng xứng với tổ tông.
Xa quê hương ta vẫn một lòng
Nhớ núi Hoàng Trù, nhớ làng Sen quê Bác
Giọng nói có phôi pha ít nhiều đổi khác
Vẫn chất phác thật thà như ruộng lúa, bờ tre.
Cầu Bến Thủy nối hai miền xứ Nghệ
Vịnh câu Kiều, tay nắm chặt tay
Sông Lam chảy như ngàn đời vẫn chảy
Hồng Lĩnh mây bay, Hồng Lĩnh hóa Rồng.
Sông Lam - Trần Mạnh Hảo
Sông bổ đôi Nghệ Tĩnh
Sông nằm hóa lục bát Nguyễn Du
Sông đứng thành Hồng Lĩnh
Sông đi thành ví dặm trời xanh
Sông vắt kiệt lòng mình nuôi đất cát
Thương đất nghèo sông xanh rớt mồng tơi
Sông ẩn hồn trong vại cà, vại nhút
Một củ khoai cũng lấp ló mây trời
Con cò mặc áo tơi đi học
Cá sông Lam còi cọc toát mồ hôi
Gió hào kiệt thổi xơ Nghệ Tĩnh
Cá gỗ nuôi lớn những thiên tài
Trời hào phóng mây trắng
Đất tằn tiện ngô khoai
Đến cỏ dại cũng mọc thành chữ nghĩa
Đồ Nghệ Sông Lam dạy biển cả học bài
Gió Lào thổi mây dòn bánh đa nướng
Sông Lam nuôi nứt nẻ mỗi hạt vàng
Gió lập ngôn đầu hồi luồng lĩnh xướng
Khoai lang gàn luống dọc thích bò ngang
Sông thao thức sóng tràn bờ Bắc
Sông nằm mơ tĩnh lặng khói bờ Nam
Thúy Kiều đến Tiên Điền tìm họ mạc
Hai trăm năm Tiền Đường mê mẩn nước Lam Giang
Để rú Quyết lặng thầm đi cứu nước
Sông veo veo trời đất thoắt sen vàng
Sông Lam ăn cát mà xanh, uống trời mà mát
Trăng cháy hết lòng sâu quyết liệt cả cơ hàn
Người giàu có nên đất nghèo khô khát
Kìa gió Lào thổi cong sông Lam…
Xem thêm:
Thơ về Thái Bình, ca dao, tục ngữ về Thái Bình
Top những bài thơ về du lịch hay nhất
35+ bài thơ về thiên nhiên hay, câu thơ về phong cảnh thiên nhiên khiến bạn say đắm
Chùm thơ về ví, giặm Nghệ - Tĩnh
Ngày 27/11/2014, Dân ca Ví, Giặm Nghệ Tĩnh chính thức được công nhận là Di sản văn hóa phi vật thể đại diện của nhân loại. Đây là niềm tự hào đối với những người con xứ Nghệ nói riêng và cả nước nói chung. Sau đây là những bài thơ hay viết về dân ca ví, giặm Nghệ - Tĩnh.
Gửi em... xứ Nghệ mình! - Đức Hậu
Anh gửi cho em
điệu hò ví giặm
câu dân ca quê
sâu nặng ân tình
Anh gửi cho em
sợi nắng Thành Vinh
giăng tiếng ve râm ran hè phố
Anh gửi em đóa sen làng mới nở
long lanh hạt sương
Anh gửi em một làn hương
của mùa lúa mới
và nương chè...
vời vợi miền Tây
đây chút men say
ché cần thơm ngát
gửi em!...
Gửi thêm nữa ngọt ngào câu hát
“giận mà thương” sâu lắng quê mình
gửi thêm cho em ráng đỏ bình minh
biển Cửa Lò, thác Sao Va... huyền thoại
Để em có xa...
lòng còn nhớ mãi
Xứ Nghệ yêu thương,
ơi xứ Nghệ mình!
Nhớ thương ví, giặm - Nguyễn Đức Hiền
Quê hương nuôi ta bằng Dân ca ví giặm
Giọt sữa chắt chiu khoai sắn dưa cà
Cho ta lớn lên tháng ngày đằng đẵng
Quá nửa cuộc đời vẫn nâng bước đi xa
Xứ Nghệ ơi, quê hương bao thương bao nhớ
Nơi có mẹ cha dưỡng dục sinh thành
Nơi sinh ra câu hò điệu ví
Sông Lam núi Hồng cảnh đẹp như tranh
Sao ta chưa về để giặm thương giặm nhớ
Để ví đò đưa trên sông nước quê nhà
Nơi giọt mồ hôi tháng Ba tháng Bảy
Vất vả nhọc nhằn vẫn câu hát ngân nga
Có phải quê nghèo gừng cay muối mặn
Câu hát nằm nghiêng cát bỏng gió Lào
Bao thấm đẫm hồn thiêng sông núi
Nên ví giặm rồi càng hiểu tấm lòng nhau
Ở nơi xa chưa kịp về xứ Nghệ
Vui hội vinh danh ví giặm quê nhà.
Xin ngàn lần biết ơn đất Mẹ
Cho câu hát quê mình mãi mãi bay xa!
Về đây câu ví quê em! - Minh Lý
Xứ Nghệ quê em, xứ sở nặng yêu thương
Nơi nhân loại ghi danh gắn điệu hò ví giặm
Những câu ca vơi đầy những năm những tháng
Quánh mật yêu thương vun đắp tự bao đời
Ơi câu ví cha ông chắt tinh hoa từ đất
Nặng nghĩa tình hôm sớm có bên nhau
Trải hết lòng người dân quê mình chân chất
Thấm giọt mồ hôi trên áo gụ bạc màu
Em lọt vành nôi, mẹ đắm làn ví giặm hát ru
Mong em lớn khôn giữa tình quê yên ả
Giấu bao khổ đau, những nhọc nhằn vất vả
Sau bao nỗi “tình thâm”, mẹ tựa
câu ví đứng lên...
Hãy về đây anh, với xứ Nghệ quê em
Rộn đêm ví Đan Du sống lại thời o Nhẫn
Bao đồ Nghệ mang tình quê sâu đậm
Hát đối thi tài ví phường vải thâu đêm
Anh về đây rồi sẽ mến quê em
Nghe ví, giặm có ý thơ em gửi
Tìm lại câu ca ngọt ngào bên khung cửi
Thăm câu hát gợi nhớ nhà tận
“giữa Mạc tư khoa”...
Ví, giặm ơi, yêu lắm điệu dân ca
Cầu nối giao duyên cho bao đôi lứa
Trai, gái quê em yêu nhau là như rứa
Giận lắm rồi, “thương lại càng thương!”...
Về đây đi anh, em sẽ dẫn đường
Nhưng anh phải đáp lời em thách đối:
Thương em (chơ) anh ơi đừng vội
Sông Lam rộng dài, anh dám lội qua không?
Ca dao, tục ngữ về Nghệ An
Dưới đây là một số câu ca dao, tục ngữ về Nghệ An mà bạn có thể tham khảo.
- Đường vô xứ Nghệ quanh quanh,
Non xanh nước biếc như tranh họa đồ.
Ai vô xứ Nghệ thì vô… - Quê ta ngọt mía Nam Đàn
Bùi khoai chợ Rộ, thơm cam Xã Đoài. - Cá rô Bầu Nón kho với nước tương Nam Đàn,
Gạo tháng mười cơm mới, đánh tràn không biết no. - Ai hay mít ngọt, trám bùi
Có về Cát Ngạn với tui thì về. - Hồng Sơn cao ngất mấy trùng
Lam Giang mấy trượng thì lòng mấy nhiêu. - Ai về Cửa Hội quê tôi
Cá thu, cá nục, cá mòi thiếu chi. - Khi mô trúc núi Hai Vai,
Sông Bùng cạn nước mới sai lời thề. - Ai về Phủ Diễn mà coi
Sông Bùng tắm mát Hai Vai đứng chầu.
- Lạch Vạn có lèn Hai Vai
Trên thời Phủ Diễn, dưới thời xóm Trang. - Thanh Chương ngon cá sông Giăng
Ngon khoai La Mạc, ngon măng Chợ Chùa. - Trai Đông Phái, gái Phượng Lịch.
- Làng Bút Trận có làm mía mưng
Có o con gái tiếng lừng gần xa
Khéo tay thu vén việc nhà
Giọng nói ngọt xớt như là mía mưng. - Nhút Thanh Chương - Tương Nam Đàn.
- Khoai La Mạc,
Bạc Cao Điền,
Tiền Hạnh Lâm,
Mâm Văn Chấn,
Mấn Cát Ngạn. - Anh đi anh nhớ quê nhà.
Nhớ canh rau muống, nhớ cà dầm tương. - Đặng Sơn người đẹp nước trong
Dâu non xanh bại, tơ tằm vàng sân.
Trên đây là những bài thơ hay về Nghệ An. Dù là mảnh đất khắc nghiệt, nắng thì gió Lào bỏng rát, mưa thì thối đất thối cát, chưa kể lũ lụt hoành hành, nhưng nơi đây lại là mảnh đất của những tấm gương nhắc nhau “muối mặn gừng cay”, quyết chí vượt khó vươn lên.
Đừng quên cập nhật liên tục những bài viết mới nhất, hấp dẫn nhất tại VOH Sống đẹp.
Sưu tầm